Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Cô vợ keo kiệt


 phan 7


Chương 12
 Cô vội vàng thúc giục anh mau đi ra ngoài, bây giờ mà gặp người khác thật là ngại, hơn nữa người đó lại là người đàn ông cùng cô có quan hệ thân mật.
 Quan Hà Châu biết hiện tại không nên ép buộccô, nếu không sẽ phản hiệu quả, chuyện xảy ra tối hôm qua cũng đủ để cô nghĩ kĩ, nếu cô còncó ý định đẩy anh cho người khác, cũng đừng trách anh không cho cô thời gian thích ứng vớithân phận của mình.
 “Anh đi làm, em từ từ suy nghĩ đi.” Quan Hà Châu không ép buộc cô nữa, xoay người rời đi.
 Diêu Hiểu Thư nhìn anh rời đi, liền thở phàonhẹ nhõm, đôi mắt đen của anh sắc bén nhưvậy, nhìn chăm chú làm cô không dám thởmạnh, hình như trong mắt của anh còn xuất hiện tình ý, là cô nhìn lầm sao?
 Trong lúc nhất thời cô không dám khẳng địnhnhư vậy, trước kia luôn đặt Quan Hà Châu ở vị trí thanh mai trúc mã kiêm anh em tốt của mình, nhưng bây giờ một lần lại một lần mất khống chế cùng anh quan hệ thân mật, làm cô khôngthể không bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm củabọn họ.
 Nhưng điều quan trọng trước mắt là, làm thếnào nói với Vu Ly Ly.
 “Làm sao đây?” Diêu Hiểu Thư lẩm bẩm, nhớtới vẻ mặt kiên định của bạn tốt, cả người liền run lên.
 Ai, lần này khó khăn đây, với tính tình của Vy Ly Ly nhất định sẽ làm ồn không ngừng, Diêu Hiểu Thư mặc dù thiếu đầu óc, tính tình đơn thuần thẳng thắn, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu chị em tốt của mình, Vy Ly Ly làngười mạnh mẽ như vậy, nhất định không tiếp nhận kết quả như thế, phiền quá. . . .
 Gương mặt Quan Hà Châu lạnh lùng đi vào công ti Vệ An, tất cả mọi người liền cảm nhận được tâm tình anh hôm nay rất xấu, nhưng cùnglúc trong lòng mọi người đều xuất hiện một nghivấn, người từ trước đến giờ vui buồn không đểlộ ra, hôm nay tại sao lại có tâm tình không tốt?
 “Cậu có chuyện gì sao?” Vệ An Tin xông vàophòng làm việc của Quan Hà Châu, vừa thấymặt liền hỏi nguyên nhân làm tâm tình anh hôm nay khác thường, “Tớ nhớ hình như cậu đã nói rõ cõi lòng với cha tớ rồi mà, sẽ không trở thành chồng của em gái tớ nữa, như thế nào mà bâygiờ mặt cậu đen như Bao Công vậy?”
 “Có chuyện gì sao?” Quan Hà Châu không để ý tới câu hỏi của anh, ôn hoà nói.
 Bạn tốt lạnh nhạt như vậy, khiến Vệ An Tin rất là nghi ngờ, chuyện cũng đã giải quyết, còn mất hứng sao?
 “Này, cha tớ không ép cậu làm con rể nữa rồi,cậu còn lo lắng cái gì?”
 “Tớ cho tới bây giờ đều không lo lắng chuyện đó.” Cho tới bây giờ Quan Hà Châu cũng chưatừng đem vấn đề này để trong lòng.
 “Vậy sắc mặt cậu khó coi như vậy là tại sao?” Vệ An Tin hăng hái, chợt trừng mắt nhìn anh,“Sẽ không phải tại thanh mai trúc mã của cậuchứ?”
 Vệ An Tin chưa được phép đã lớn gan suy đoán,cũng chỉ có thanh mai trúc mã của bạn tốt, mới có lực ảnh hưởng lớn như vậy.
 Quan Hà Châu ngẩng đầu nhìn bạn tốt, yên lặng không nói, nhìn chăm chú làm Vệ An Tin rùngmình, người này tại sao lại nhìn anh? Chẳng lẽanh đã nói sai, còn đâm trúng chổ hiểm của cậuta sao?
 “Nếu như cậu không có chuyện gì, mời ra ngoài.” Hiện tại Quan Hà Châu không có tâm tình cùng anh ở đây nói chuyện tào lao, chỉ muốn được yên tĩnh một chút.
 “Tớ là tốt bụng, muốn nghe tâm sự của cậu, xem có thể hay không giúp một tay.” Vệ An Tin là người thích nhiều chuyện, nhất là chuyện củaanh em mình, anh em tốt tâm tình xấu như vậy, thật là khó gặp.
 “Cậu không giúp được.” Quan Hà Châu rốt cuộc cũng mở miệng, vẻ mặt trở nên khổ sở không thôi.
 “Cậu không nói, sao biết tớ không giúp được?”Vệ An Tin không phục nói, “Tớ được xưng là “vạn người mê” cũng không phải là giả, chỉ là con gái thôi mà, có cái gì khó?”
 Quan Hà Châu trầm mặc không nói, quan sát vẻ mặt của bạn tốt, như muốn xác nhận lời anh nói có đúng sự thật hay không.
 “Quan hệ của tớ và Hiểu Thư không giống quanhệ trai gái bình thường, cô ấy vẫn luôn khôngbiết tình cảm của tớ.” Quan Hà Châu cảm thấythật bất đắc dĩ, “Cô ấy chậm chạp còn chưa nói, còn hào phóng đem tớ cho cô gái khác, thật làđủ rồi!”
 “Quan Hà Châu, cậu cũng có ngày hôm nay.”Vệ An Tin không khách khí cười nói, “Rốt cuộc cũng có một cô gái có thể giữ chặt cậu, chẳng qua tớ tin tưởng cậu, cậu chẳng lẽ không có biện pháp nào?”
 “Tất cả đều nằm trong dự tính của tớ, nhưng màvô duyên vô cớ có buổi tiệc của cậu, kéo vấn đề xấu đến bên tớ.” Hừ, nếu không phải là người này xin anh đi tham gia bữa tiệc sinh nhật đó,cũng không phải gặp chị em tốt của Diêu Hiểu Thư.
 Anh cũng không ngu ngốc, không nhìn ra Vy Ly Ly muốn tính kế anh, Diêu Hiểu Thư nói những lời đó với anh, nhất định là Vy Ly Ly lấy tâm kếdụ dỗ Diêu Hiểu Thư đơn thuần của anh, nhưngmà bởi vì như vậy, anh mới bực mình, không vìchuyện khác, mà vì Diêu Hiểu Thư đồng ý với lời nói của Vy Ly Ly.
 “Sẽ không phải là An Đình gây hoạ chứ?” Thái độ em gái mình hôm đó ngang ngược càn rỡ,chọc giận bạn tốt, nếu không phải anh và cha cố gắng khuyên bảo làm giảm lửa giận củacậu ta, nếu không không biết người này sẽ làmra chuyện gì.
 “Không khác lắm.” Đều giống nhau, mơ ước anh.
 “Vậy rốt cuộc là chuyện gì, cậu nói rõ một chút, không cần dài dòng.” Vệ An Tin tức giận nói vớibạn tốt.
 Quan Hà Châu thở dài, rốt cuộc cũng nói cho anh biết vấn đề của mình và Diêu Hiểu Thư.
 Sau khi nghe xong, Vệ An Tin không khách khí cười nhạo, nói. “Trời ạ, không ngờ Quan Hà Châu người tự cho là mình thông minh xuất chúng, thế nhưng trong tình cảm lại ngu ngốcnhư vậy, hắc, người anh em, trình độ của cậu chỉ xứng ở cấp độ nhà trẻ, hãy để tớ bác sĩ tài nghệ đầy mình này dạy dỗ cậu.”
 Quan Hà Châu nhìn người đàn ông có nụ cườirất ghê tởm bằng ánh mắt lạnh lùng, thật là, cho anh ta một chút màu sắc anh ta liền muốn mởxưởng nhuộm!
 “Chớ không phục, những thứ khác tớ không biết, nhưng chuyện giữa nam và nữ, tớ lợi hại hơn cậu.” Vệ An Tin không đem cảnh cáo của bạn tốt để trong mắt, tràn đầy tự tin nhìn anh đảm bảo, “Thật ra thì, chuyện này cũng không khó giải quyết, cậu làm việc luôn như vậy, bất kể chuyện gì đều muốn tính toán kĩ lưỡng mới thực hiện, xem ra bệnh nghề nghiệp rất nghiêmtrọng, ngay cả tình cảm cũng làm như vậy, DiêuHiểu Thư là cô gái đơn thuần, lại chậm chạp, phương pháp tốt nhất chính là gọn gàng dứtkhoát, làm rõ bằng lời nói.”
 Nghe được lời nói của bạn tốt, Quan Hà Châulâm vào trầm tư, cách làm của anh sai rồi sao? Đối với đầu óc đơn giản như Diêu Hiểu Thư không nên dùng phương pháp phức tạp, nếu không sẽ hoàn toàn ngược lại cũng không chừng.
 “Làm rõ?” Gương mặt Quan Hà Châu lộ vẻ khó xử, chuyện này không giống tính cách của anh,cùng một cô gái tỏ tình?
 Coi như cô gái kia là Diêu Hiểu Thư, anh vẫncảm thấy kỳ cục, từ trước đến giờ anh giữ tình cảm của mình kín đáo như vậy, bây giờ lại trựctiếp bày tỏ, thật là làm khó đại kế toán như anh, anh không am hiểu loại chuyện như vậy.
 “Nói nhảm, cậu cũng hiểu Diêu Hiểu Thư là hạng người gì, nếu cứ như vậy nữa, có lẽ có mộtngày cô ấy cũng thông suốt, nhưng cậu phải đợiđến lúc đó mới được!” Vệ An Tin trực tiếpchâm chọc, muốn nhìn xem cậu ấy có đợi được hay không.
 Quan Hà Châu không phản bác được, bạn tốtnói cũng đúng, người đầu óc chậm chạp như Hiểu Thư, anh phải đợi đến lúc nào mới có kếtquả đây?
 “Quản chi nhiều như vậy, cậu trực tiếp ôm cô ấy nói rõ tất cả, mặc kệ cô ấy có nguyện ý nghe hay không!” Vệ An Tin lớn mật đề nghị, nếu không tình huống của cậu ta bây giờ có tiếntriển gì sau, “Lại nói, chuyện này cũng giống kếhoạch ban đầu của cậu, chỉ là trước thời gianmột chút mà thôi.”
 Nói đến kế hoạch của bạn tốt, Vệ An Tin thật sựmuốn hộc máu, đầu năm nay còn có người đàn ông bình tĩnh như vậy sao, một khi anh suy nghĩ, cũng rất khó đưa ra lựa chọn chính xác, huốngchi bạn tốt yêu một cô gái sâu nặng như vậy.
 Quan Hà Châu tự cho là mình nắm trong tay tất cả, mà không biết chính anh vẫn bị Diêu Hiểu Thư nắm mũi dẫn đi, ở trong đoạn tình cảm nàychỉ sợ vừa mới bắt đầu anh đã thua rồi, Vệ An Tin là người đứng xem, nhưng so với hai người bọn họ càng tỉnh táo hơn.
 Quan Hà Châu suy ngẫm lời nói của bạn tốt, hình như cách làm trong quá khứ của anh cần cải tiến, anh từ trước đến giờ là người dũng cảmthừa nhận sai lầm, nếu cách làm của anh khôngthu lại kết quả cao, vậy anh không thể làm gì khác hơn là đổi cách khác, mà lời nói của Vệ An Tin không phải không đúng, cậu ta không có bảnlãnh gì hay, nhưng mánh khoé xã giao theo đuổi bạn gái, không ai hơn được.
 Ừ, cứ làm như vậy đi!
 Trong lòng Diêu Hiểu Thư có chút thấp thỏm,hơn nữa nhìn thấy bộ dáng mong đợi kết quả tốt của Vy Ly Ly, cô càng cảm thấy áy náy, ô, cô phụ lời dặn dò của bạn tốt, không có giúp được.
 “Ly Ly. . . . .” Diêu Hiểu Thư nghĩ có thể kéodài bao lâu liền cố gắng kéo dài, “Điểm tâm ở đây ăn thật ngon, bạn ăn thử một miếng đi?”
 Cô đem mấy đĩa bánh ngọt đẩy tới trước mặt Vy Ly Ly, muốn trì hoãn thời gian.
 “Tớ không ăn đồ ngọt, chất béo rất cao.” Vẻ mặt Vy Ly Ly ghét bỏ nhìn những đĩa bánh ngọttrước mặt, đưa ngón trỏ đẩy trở về, “Cậu nhanhnói cho tớ biết chuyện lần trước tớ nhờ cậu, nhưthế nào?”
 “Chuyện này. . . . . .” Diêu Hiểu Thư không biếtnên trả lời vấn đề này như thế nào.
 “Này cái gì mà này, rốt cuộc thế nào, cậu nói một câu đi?” Vy Ly Ly vốn là không có kiênnhẫn, bị thái độ ấp úng của Diêu Hiểu Thư chọc giận, giọng điệu trở nên không tốt.
 “Anh Hà Châu. . . . .nói không đồng ý.” Tiếngnói Diêu Hiểu Thư càng lúc càng nhỏ, cuối cùngcúi đầu không dám nhìn cô.
 “Cái gì?” Vy Ly Ly vỗ bàn, từ chỗ ngồi đứng lên.
 Lập tức, trong quán cà phê tất cả mọi người đềunhìn sang bàn của bọn họ, một số ánh mắt trong đó còn chứa đựng trách cứ, Diêu Hiểu Thưmuốn đem mặt của mình chôn xuống dưới đáy bàn, không biết là bị người khác nhìn chăm chúmà ngượng, hay là bị Vy Ly Ly la sợ.
 Vy Ly Ly liền luống cuống, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cô hít sâu một hơi, lôi kéo vạt áo,sau đó nhã nhặn ngồi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Diêu Hiểu Thư, giọng nói hết sức chanhchua.
 “Diêu Hiểu Thư, cậu không phải là bỏ khôngđược vị thanh mai trúc mã của mình, cho nên tuỳ tiện nói gạt tớ chứ?”
 “Ly Ly, tớ không có. . . .” Diêu Hiểu Thư vộivàng phất tay một cái, cái đầu nhỏ không ngừngdao động, “Tớ không có nói dốc, cũng không có qua loa, thật đó!”
 Diêu Hiểu Thư cúi đầu, cô đã tận lực rồi, còn bỏra không ít nước mắt, mặc dù không thể nói tại vì Vy Ly Ly, nhưng cũng là vì chuyện này mớichọc giận Quan Hà Châu, huống chi, chuyện đêm hôm đó. . . . .Diêu Hiểu Thư mắc cở muốn đào hố chôn mình.
 “Không có?” Vy Ly Ly không tin, “Quan Hà Châu làm sao cự tuyệt tớ?”
 Vy Ly Ly không tin Quan Hà Châu sẽ cự tuyệtmột đại mỹ nhân như cô, so sánh với cô gái nguxuẩn như Diêu Hiểu Thư, cô Vy Ly Ly là báu vật phong tình vạn chủng, Quan Hà Châu làm sao không chọn cô đây? Nói gì, Vy Ly Ly cũng không tin lời nói của Diêu Hiểu Thư.
 “Hiểu Thư, bây giờ cậu gọi Quan Hà Châu ra, tớ tự mình nói với anh ấy.” Vy Ly Ly tỉnh táo lại,cảm thấy mình tự nói thì đáng tin hơn.
 Hừ, cô cũng không tin lấy sức quyến rũ của mình, sẽ không quyến rũ được người đàn ôngtên Quan Hà Châu kia.
 “Tớ. . . . .” Mười ngón tay Diêu Hiểu Thư xoắn chung một chỗ, vẻ mặt hơi khó xử.
 “Thế nào, không muốn?” Vy Ly Ly nhìn thấy cô không muốn làm, khoé miệng nhếch lên, khinh miệt cười nhạo nói, “Tớ biết ngay, chuyệncăn bản không như cậu nói, Quan Hà Châu căn bản không có cự tuyệt tớ, đúng không? Tại vì cậu có lòng riêng, không muốn giúp tớ liền nói thẳng, còn nói cái gì mà chị em tốt, đây chính là chị em tốt mà cậu nói sao?”
 Diêu Hiểu Thư lắc đầu, không chấp nhận cô vu oan mình như vậy, “Tớ sẽ.”
 Mới nói xong, điện thoại Diêu Hiểu Thư cùnglúc vang lên, Diêu Hiểu Thư vừa lấy điện thoạira nhìn, thật là, sao chuyện lại khéo như vậy,lòng của cô không biết tại sao lại nhíu chặt, lo lắng nhìn Vy Ly Ly.
 “Điện thoại của Quan Hà Châu sao?” Vy Ly Ly nhìn thấy bộ dáng cô muốn nói lại thôi, cũng biết người gọi tới là Quan Hà Châu, vội vàngthúc giục, “Nhanh nhận đi, sau đó nói cậu bực mình anh ấy, kêu anh ấy mau lại đây.”
 Diêu Hiểu Thư chậm rãi cầm điện thoại di động để bên tai, nhận điện thoại, “Hà Châu, anh có thể tới đây không?”
 Không có bất kỳ ý nghĩa nào, Diêu Hiểu Thư chỉ nói với anh một câu như vậy, sau đó nhanhchóng nói ra địa chỉ, liền vội vã cúp máy, điều này làm cho Quan Hà Châu ở đầu dây bên kia hết sức hiếu kỳ, cô gái này chưa từng xảy ra chuyện như vậy, thường ngày nói chuyện điệnthoại với anh, cô đều có thể nói thật lâu, vừa rồi sao lại trực tiếp vào chủ đề đây?
 Quan Hà Châu mơ hồ cảm thấy giọng nói DiêuHiểu Thư trong điện thoại có điều không đúng, còn có thái độ lạ lùng khi nói chuyện với anh, vì vậy, không cần suy nghĩ liền lấy áo khoác trên ghế dựa, vội vã rời phòng làm việc, vừa đúng lúc, anh cũng muốn tìm cô nói chuyện của haingười.

Chương 13
 “Hiểu Thư, tớ muốn cùng Quan Hà Châu nói chuyện, cậu ở lại chỗ này hình như. . . . . .” VyLy Ly cố ý ngừng một chút, chính là ám hiệu cô nên rời đi.
 “A, tớ hiểu rồi.” Diêu Hiểu Thư có ngu cũngbiết người ta đang đuổi mình, muốn cùng QuanHà Châu một mình tâm sự, “Vậy. . . . . . .tớ đitrước.”
 “Hiểu Thư, thật ngại, tớ không có ý đuổi cậu, chính là sợ cậu ở lại chỗ này sẽ nhàm chán thôi.” Vy Ly Ly bày ra bộ dáng hết sức xin lỗi nhìn Diêu Hiểu Thư, “Cậu ngàn lần vạn lầnđừng để trong lòng, nếu như chúng tớ có thể ở cùng nhau, vậy cậu chính là bà mai của bọn tớ rồi, đợi đến khi chúng tớ kết hôn, tớ nhất địnhsẽ tặng cho cậu một món quà thật lớn.”
 Vy Ly Ly càng nói càng xa, giống như ngày mai cô sẽ kết hôn với Quan Hà Châu vậy, Diêu Hiểu Thư miễn cưỡng mỉm cười nhìn cô, trong lòngcảm thấy thật đau nhói.
 “Tớ đi trước, hẹn gặp lại.” Diêu Hiểu Thư từchỗ ngồi đứng lên, chạy trối chết khẩn trương đira khỏi quán cà phê.
 Gương mặt Diêu Hiểu Thư mê mang, từ từ đi trên đường, trong đầu không ngừng tưởng tượngtình huống một lát nữa Quan Hà Châu cùng Vy Ly Ly gặp mặt, cảm giác khổ sở không từ ngữ nào có thể hình dung.
 “Mình trở lại len lén nhìn một chút cũng khôngsao phải không? Dù sao mình là người làm mai cho bọn họ, nếu Hà Châu không muốn, mình có thể nói giúp.” Diêu Hiểu Thư lẩm bẩm, khôngngừng kiếm cớ cho mình, “Mình phải trở lạixem một chút, mới có thể yên tâm.” Diêu HiểuThư ở ven đường suy nghĩ thật lâu, cuối cùngkhẽ cắn răng, bước chân đổi hướng, thẳng quáncà phê đi tới. . . . .
 Mà bên này Vy Ly Ly chứng kiến Diêu Hiểu Thư vội vàng chạy ra khỏi quán cà phê, liền âmthầm cảm thấy may mắn, cuối cùng cô cũng trước cô ta một bước tỏ tình với Quan Hà Châu,cô gái Diêu Hiểu Thư kia cũng thích Quan Hà Châu, chỉ là cô ta không biết mà thôi.
 Nhưng mà chuyện này cũng tốt, để cho cô có cơ hội cùng Quan Hà Châu tiếp xúc thân mật, ha ha. . . . .
 Một tiếng sau, Quan Hà Châu vội vàng chạy tớiquán cà phê mà Diêu Hiểu Thư nói, theo sự hướng dẫn của phục vụ, Quan Hà Châu đi tớichỗ ngồi của Vy Ly Ly, khi anh nhìn thấy người ngồi ở đó thì ánh mắt trầm xuống, trên người tản ra khí lạnh mơ hồ làm Vy Ly Ly run rẩy.
 Tốt lắm, Diêu Hiểu Thư, cô lại dám không nghe lời anh, còn dám giật dây cho anh với cô gái này!
 Quan Hà Châu không cần suy nghĩ lập tức xoay người, chuẩn bị rời đi cái nơi khốn khiếp này.
 Vy Ly Ly làm sao sẽ như ý anh muốn, lúc anh xoay người, cô lập tức đứng dậy bắt lấy ống tay áo anh, Quan Hà Châu phản xạ theo bản năng, dùng sức hất tay cô ra, Vy Ly Ly liền ngã ngồitrên ghế.
 “Quan tiên sinh, làm sao anh có thể đối xử với một cô gái yếu đuối như vậy?” Vy Ly Ly gắtgiọng, vẻ mặt cực kỳ mập mờ, giống như đanglàm nũng với anh.
 “Tôi nói rồi, tôi không thích người khác tuỳ tiện đụng vào.” Quan Hà Châu lạnh lùng mà nói, ánh mắt sắc bén.
 “Quan tiên sinh không muốn biết Hiểu Thư ở đâu sao?” Lúc Quan Hà Châu xoay người tính rời đi thì Vy Ly Ly thông minh kêu lại.
 Quan Hà Châu dừng động tác bước đi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vy Ly Ly, làm cho người ta đoán không ra giờ phút này anh muốnlàm gì.
 “Là Hiểu Thư hẹn em ra ngoài, cũng là cô ấygiúp chúng ta chế tạo cơ hội.” Vy Ly Ly vừanói, vừa quan sát cẩn thận vẻ mặt anh, đáng tiếc không thu được tin tức gì, nâng lên khuôn mặt tươi cười tiếp tục nói, “Từ bữa tiệc hôm đó em đã rất thưởng thức Quan tiên sinh, không biếtanh cảm thấy chúng ta có cơ hội phát triển thêmmột bước không?”
 Cô lớn mật nói lên ám hiệu “muốn mời” nhìnQuan Hà Châu, vậy mà, Quan Hà Châu cũng không thèm giải thích ám hiệu của cô.
 “Không có khả năng, tôi không thích dùng “xeta-xi”.” Quan Hà Châu cười lạnh nói lời giễu cợt.
 “Anh. . . . .” Vy Ly Ly bị anh châm chọc nhưvậy, không nhịn được, nhưng ngay sau đó lạithay thành nụ cười mị hoặc lòng người, “Em so với Diêu Hiểu Thư sẽ phục vụ anh thích hơn!”
 “Ngu xuẩn!” Gương mặt Quan Hà Châu vẫn lạnh lẽo như cũ, nếu cô muốn anh vạch mặt mớibiết cái gì gọi là xấu hổ, vậy anh cũng không khách khí, “Mấy đời kim chủ trước của Vu tiểuthư, tôi cũng biết một hai người, còn có bây giờ cái gì đổng, có phải hay không muốn tôi thăm hỏi anh ta một chút? Cô là loại người thế nào, tôi rất rõ ràng, nếu hôm nay đã nói đến mức nàyrồi, tôi không ngại nói thêm một câu nữa, từ nay về sau, không được tiếp cận Hiểu Thư, những chuyện trước kia cô lợi dụng Hiểu Thư, tôi có thể không truy cứu, nhưng sau này nếu để tôibiết cô vẫn còn làm vậy, đừng trách tôi khôngkhách khí, tin tưởng tôi đi, tôi tuyệt đối có năng lực làm cho cô thân bại danh liệt!”
 “Anh. . . . . .” Sắc mặt Vy Ly Ly trắng bệch, anhta làm sao lại biết nhiều như vậy?
 “Tôi biết rõ cô so với cô tưởng tượng càngnhiều hơn, cho nên không cần khinh địch lấy“tiền” đồ tương lai của cô cùng tôi đánh cược.”Quan Hà Châu không muốn nói nhảm với cô,xoay người muốn rời khỏi nơi này.
 “Quan Hà Châu, anh không cần tôi là tổn thất của anh.” Vy Ly Ly thẹn quá hoá giận, “Anhkhông biết tôi đối với tương lai của anh có baonhiêu trợ giúp sao?”
 Người mà cô tìm kiếm có thể có nghề nghiệpnhư anh, còn có thể cho cô làm bà chủ, nếu không phải nhìn trúng khí chất và tài năng của anh, cô sẽ không chủ động theo đuổi.
 “Mà cô gái ngu xuẩn như Diêu Hiểu Thư có thểlàm cái gì cho anh? Tôi lừa cô ta nhiều năm nhưvậy mà vẫn không phát hiện, mỗi lần chỉ cần giả bộ đáng thương một chút cô ta liền đem mộttháng tiền lương cho tôi, thật là buồn cười, sốtiền của cô ta cũng đủ để mua một món đồ hàng hiệu đấy.”
 Ánh mắt của Quan Hà Châu ngày càng thâm trầm, giống như có thể đem cô ăn tươi nuốtsống, trong lòng Vy Ly Ly có chút sợ, nhưngvừa nghĩ tới mình không bằng Diêu Hiểu Thư, liền bất cứ giá nào.
 “Cho nên em khuyên anh nên suy nghĩ mộtchút, để tránh tương lai bị người ta chê cười, có một người vợ quá ngu xuẩn!”
 “Cám ơn cô, Vu tiểu thư.” Giọng nói lạnh lẽo,từ trong miệng Quan Hà Châu phát ra.
 Nói xong, anh xoay người muốn ra khỏi quán cà phê, nhưng mới quay người lại, liền thấy ánhmắt khiếp sợ của Diêu Hiểu Thư, trong mắt côtất cả đều là không tưởng tượng nổi, thân thểcòn hơi run rẩy, Quan Hà Châu thấy thế, lập tứcchạy lại ôm cô.
 “Hiểu Thư, không cần vì loại người này mà đaukhổ.”
 Vy Ly Ly cũng nhìn thấy Diêu Hiểu Thư, sắcmặt trắng nhợt, lời nói của mình vừa rồi cô ta nhất định nghe được, đáng ghét, cô gái này sao lại trở lại? Ở trong lòng Vy Ly Ly thầm mắng, mà thôi, dù sao như vậy cũng tốt, luôn cùngDiêu Hiểu Thư diễn vai chị em tốt, cô cũngchán, liền dứt khoát nói rõ một lần.
 “Ly Ly. . . . . . . . .cậu vẫn không coi tớ là chị em tốt thật sao?” Diêu Hiểu Thư rời lồng ngựcQuan Hà Châu, lẳng lặng nhìn Vy Ly Ly, âm thanh còn run rẩy.
 “Hừ, chị em tốt?” Vy Ly Ly hừ lạnh, bộ mặt châm chọc, ”Chúng ta làm sao lại là chị em tốt?Nếu không phải là cô thỉnh thoảng lại cống nạpcho tôi một ít tiền, tôi sẽ không để ý cô!”
 Buồn cười, cái cô gái ngu xuẩn này còn nghĩ cô nhàn hạ thoải mái tới làm bạn với cô ta?
 Diêu Hiểu Thư cuối cùng cũng hiểu, nhiều nămnhư vậy đều là cô tự mình đa tình, người ta căn bản không có chuyện gì, chỉ có cô ngây ngốc đigiúp những cái gọi là “vội”, chính mình còn cho rằng đã tìm được bạn tốt, thì ra ở trong mắt người ta đều là chuyện cười, thật là quá bi ai, lâu như vậy, thế nhưng không nhìn ra chút nào, mình thật là mắt cũng không dùng được!
 Diêu Hiểu Thư ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Quan Hà Châu, “Em muốn về nhà.”
 “Được, chúng ta về nhà.” Quan Hà Châu dắt tay cô, không quay đầu lại rời đi.
 Vy Ly Ly, hôm nay cô làm Hiểu Thư đau lòng,ngày khác, tôi sẽ ngàn vạn lần trả lại cho cô! Ở đáy lòng Quan Hà Châu âm thầm tự nhủ, anh hết lòng che chở bảo bối của anh, làm sao lạicho cô trà đạp!
 Quan Hà Châu ôm Diêu Hiểu Thư lên xe, nhanhchóng khởi động xe chạy về nhà, dọc theo đường đi, còn ngẫu nhiên nhìn người bên cạnhvài lần, xác định cô bình yên vô sự hay không,anh biết cô bị đã kích rất lớn, nhưng thay vì bịVy Ly Ly lợi dụng, sớm nhìn rõ cái gọi là “tỉmuội tốt” cũng tốt.
 “Hà Châu, tại sao Ly Ly lại trở thành như vậy?”Diêu Hiểu Thư cúi đầu, ngơ ngác nhìn hai tay của mình, trong giọng nói khó nén đau lòng.
 “Bởi vì cô ta với em không giống nhau, ngoại trừ hoàn cảnh lớn lên có liên quan, quan trọng hơn là chính cô ta chọn con đường như vậy, cô ta ái mộ hư vinh, còn bị giá trị của đồng tiền làmđánh mất chính mình.” Quan Hà Châu thừa cơhội này, nói với cô những vấn đề này, “Em đó, từ nhỏ đến lớn tinh thần giúp đỡ người khác rấtmạnh, lại dễ mềm lòng, người khác chỉ cần đángthương một chút, em không do dự liền đem tiềntrên người cho người ta, chính vì vậy, người khác sẽ lợi dụng sự lương thiện của em.”
 “Vậy ý của anh là, sự nhẹ dạ và lương thiện củaem làm Ly Ly trở thành như vậy?” Diêu HiểuThư nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra đượclỗi của mình.
 “Không, không có liên quan tới em, mỗi ngườinên đối với bản thân mình biết rõ, Vy Ly Ly cũng không ngoại lệ!” Quan Hà Châu không muốn cô suy nghĩ lung tung, “Ngoan, em ngủ chút đi, tới nhà anh sẽ kêu em.”
 “Hà Châu, sau này em còn có thể giúp ngườikhác không?” Diêu Hiểu Thư đột nhiên quayđầu, vẻ mặt mê mang nhìn Quan Hà Châu.
 Quan Hà Châu nghiêng đầu cho cô một nụ cườikhích lệ, “Có thể, nếu như không giúp người khác, thì em không phải là Diêu Hiểu Thư rồi.”
 Diêu Hiểu Thư cười, cô biết Quan Hà Châu luôn đúng, anh đã nói thì chưa từng bỏ qua, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô có chuyện, anh sẽ là người đầu tiên ra mặt giúp cô giải quyết, tại sao? Tại sao cô đi giúp người ta, mà thời điểm cô khó khăn, lại là Quan Hà Châu giúp cô đây?
 Đến bây giờ, Diêu Hiểu Thư mới ý thức được chuyện này, trước kia cô chưa từng nghĩ đến, cho tới hôm nay nghe Vy Ly Ly nói những lờiđó, cô mới tỉnh ngộ.
 Cô thật quá tuỳ hứng, nhất là đối với Quan Hà Châu, luôn là không ngừng đòi lấy, chưa từng bỏ qua chuyện gì, như vậy cô với Vy Ly Ly có gìkhác nhau chứ?
 “Hà Châu, thật xin lỗi.” Bây giờ Diêu Hiểu Thư mới biết mình đáng ghét bao nhiêu, “Em mượnanh nhiều tiền như vậy, lại ăn vạ không trả, hơnnữa anh lại giúp em nhiều chuyện như vậy, nhưng em không giúp anh lần nào, giống như Ly Ly, em thật vô dụng thật hư đúng không?”
 Quan Hà Châu thật muốn cạy đầu cô ra xemmột chút, bên trong có phải chứa toàn rơm rạkhông hả?
 Anh vươn tay ở trên đầu cô vừa xoa vừa gõ,“Diêu Hiểu Thư, em là người ngu ngốc sao?Anh là ai, anh là bạn trai em, là chồng tương lai đó!”
 “À?” Lúc Diêu Hiểu Thư nghe anh nói chữ “chồng”, miệng liền mở lớn, “Nhưng. . . . . ..chúng ta là tạm thời, cũng không phải là ngườiyêu thật sự.”
 “Ai nói?” Anh từ đầu đến cuối cũng chưa từng nói quan hệ hai người là giả, chỉ là đồng ý tạm thời với cô, nhưng mà tạm thời này, lại không phải tạm thời mà cô nghĩ.
 Diêu Hiểu Thư không hiểu nhìn anh, không biếtsao anh lại quên? Lúc trước, bọn họ đã từngthảo luận qua mà?
 “Vấn đề này, đợi khi về nhà, chúng ta lại từ từ thảo luận.” Khoé miệng Quan Hà Châu đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn phía trước, lạnh nhạt nói, “Chúng ta. . . . . .có nhiều thời gianthăm dò vấn đề này.”
 Trong lòng Diêu Hiểu Thư đột nhiên rung lên,giống như có dự cảm xấu. cô lặng lẽ nghiêng đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm gò má Quan HàChâu, muốn từ nụ cười kia tìm ra một chút ý tứ.
 Quan Hà Châu nhận thấy ánh mắt của cô, vẻ mặt bình tĩnh tự tin, hai tay nắm tay lái, vững vàng chạy về nhà. . . . . .
 Xe đỗ vào bãi đậu xe, Quan Hà Châu lập tức xuống xe, sau đó vòng qua đầu xe mở cửa cho Diêu Hiểu Thư, xong chuyện, liền lôi kéo DiêuHiểu Thư đi về thang máy.
 “Hà Châu, anh nói chồng là có ý gì?” Vừa vào nhà, Diêu Hiểu Thư liền không nhịn được hỏi.
 Gương mặt Quan Hà Châu từ khi nói ra chữ nàyđều rất nghiêm túc, cô muốn hỏi, anh còn nói về nhà mới thảo luận vấn đề này, cô thật vất vảchịu đựng không có hỏi đợi cho đến khi về nhà,nhưng mặt anh vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ,làm cô rất buồn bực.
 “Em cảm thấy anh có ý gì?” Quan Hà Châukhông trả lời mà hỏi ngược lại cô, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, muốn xem cô trả lời thế nào.
 “Em. . . . . .làm sao biết?” Khuôn mặt Diêu HiểuThư nghi ngờ, là anh nói mà, sao lại hỏi cô?
 Quan Hà Châu đi lại gần cô, hai người mặt đốimặt, bất ngờ xảy ra khoảng cách gần như vậy,làm Diêu Hiểu Thư sợ đến lui về sau một bước,bị Quan Hà Châu nhanh tay lẹ mắt vươn tay giữ chặt eo nhỏ, không cho cô lùi lại.
 “Anh. . . . . .” Gò má Diêu Hiểu Thư nhất thờiửng đỏ, ngẩng đầu nhìn anh, một câu cũng không nói ra.
 “Ý tứ là chúng ta là người yêu tạm thời, nhưngrất nhanh sẽ biến thành vị hôn phu vị hôn thê,sau đó nửa năm sau, chúng ta sẽ kết hôn.” QuanHà Châu từng chữ từng chữ nói ra mục tiêu bảnthân.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_8
Phan_9 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .